Nghe những bản tình ca của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, ta như được đắm mình trong những âm thanh du dương, êm đềm, ve vuốt tâm hồn. Một chút mơ màng, một chút vương vấn, thoang thoảng đâu đây là nỗi buồn diệu vợi. Nhưng tất cả những giây phút ấy, đều là khoảnh khắc trong sáng, buồn nhưng đẹp dịu dàng nhẹ nhàng.Tác giả bài hát này đã từng nói “Cái đẹp của cuộc tình là có đổ vỡ nhưng mà vẫn thấy nó đẹp”.“Bản Tình Cuối” là một nhạc phẩm tôn vinh tình yêu, trong một nhãn quan như vậy.

Đang xem: Mưa có rơi và nắng có phai trên cuộc tình yêu em ngày nào

*

Nhưng dường như những vết thương lòng đó không đủ làm người ta thức tỉnh, người ta vẫn cứ muốn mơ mộng, muốn đợi chờ một kết cục diệu kỳ. Một mình yêu, một mình chờ, rồi một mình cay đắng, nhưng vẫn phủ định và chối bỏ niềm đau. Sự thật phũ phàng, nhưng con tim mong nhớ khiến cho người ta khó lòng chấp nhận rằng yêu thương xưa đã mãi mãi mất đi rồi.Yêu em ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ.Bên em bên em ta hát khúc mong chờ.Ngày nào người cho ta biết tình yêu đắm sayNgày nào đời cho ta biết tình là đắng cayVà cuộc đời vẫn như vô tình hờ hững, vẫn cứ trôi mặc cho những đau thương và những đắng cay, hay phũ phàng cuốn trôi đi cả những kỷ niệm ngọt ngào. Mưa đã rơi, và nắng đã phai. Người đó vẫn ngồi đây mà hồi tưởng, hoài niệm và đếm từng giọt yêu thương đã qua, vẫn cứ ôm cơn say ấy, trên cuộc tình yêu em ngày nào, vẫn yêu, vẫn say như thủa ban đầu. Và đến bao giờ người đó mới hết yêu? Phải chăng sẽ chẳng bao giờ ta tìm được câu trả lời, bởi tình có thể chết, người có thể xa, nhưng kỉ niệm và kí ức sẽ chẳng thể phai nhòa. Mà con người thường sống vì những hoài niệm và kí ức nhiều hơn, khi những nỗi đau của thực tại vẫn đang hiện hữu.Phảng phất đâu đây lời tiếc nuối cho một cuộc tình đã đi xa. Trái tim đa sầu đa cảm kia vẫn cứ khắc khoải với những nồng nàn thủa ấy. Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu – dẫu thời gian khắc nghiệt, dẫu tuổi trẻ đã trôi qua, thì ta vẫn cứ yêu người. Người đó biết chắc rằng, với anh đây là tình yêu cuối, có lẽ đó cũng là lý do nhạc sĩ đã đặt tên cho ca khúc là ‘Bản tình cuối’. Có lẽ đây cũng là một điểm rất đặc biệt của bài hát này; khi ông không nói: “ta còn yêu em mãi”, mà nói: “ta có thôi hết yêu người”, làm say lòng thính giả bởi tính chân thực và tâm tư khắc khoải của một ‘tín đồ’ của tình yêu.Mưa đã rơi và nắng đã phaiTrên cuộc tình yêu em ngày nàoTa vẫn yêu hồn ta vẫn sayQua bao nhiêu năm tháng ơ thờMột ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.

Xem thêm:

*

Xem thêm:

Với những bản tình ca của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, người ta như du dương trong những nỗi buồn đau một cách nhẹ nhàng. Dẫu là bản tình cuối đi chăng nữa, thì cũng không thấy sự tuyệt vọng hay tang thương đầy bi lụy.Trái tim yêu trong những bản tình ca của Ngô Thụy Miên có những đắm say nồng nàn, hay những nỗi đau buồn diệu vợi, hoặc những nuối tiếc, nhưng người ta không thể tìm thấy sự oán trách hay bi hận. Ông vẫn yêu, yêu hết mình, ông vẫn tin rằng, nếu ta yêu bằng cả sự chân thành, biết bao dung và biết vị tha, biết mở rộng vòng tay, thay vì cho rằng yêu là chiếm hữu, thì chính là ta đang tận hưởng những gì trong sáng nhất, linh thiêng nhất của tình yêu.Giống với những gì mà ông đã từng chia sẻ: “Tình yêu đối với tôi dù sung sướng hay khổ đau cũng là một điều rất thiêng liêng. Yêu không có nghĩa là phải chiếm hữu cho riêng mình, yêu là cho tới tận cùng, là chấp nhận hết những buồn vui, khổ hận để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu”. Một Ngô Thụy Miên với những tình yêu đầy cao thượng trong hơi thở của mỗi bản tình ca. Và chất giọng đậm ngọt của nam danh ca Tuấn Ngọc, một lần nữa lại đưa ta vào không gian bay bổng và sâu lắng của một ‘tình yêu cuối cùng’.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *